Dòng nước mắt liên tục lăn dài trên khuôn mặt tôi khi nghe Hải làm chứng trong đêm Giáng Sinh 2011. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao bất cứ lần nào tôi thấy Hải hát hay cầu nguyện là cứ thấy em khóc ròng. Tôi nghĩ đến những bậc anh chị trong giới giang hồ, đánh chết cũng không quỳ trước bất cứ ai, nhưng giờ đây khi nghe đến danh Đức Chúa Giê- xu thì sẵn sàng quỳ gối, phủ phục trước mặt Chúa.

Ngày 25/6/2013, Nghiêm Hồng Hải – một người trùm trong giới giang hồ, xuất thân từ một gia đình lưu manh, đã về Thiên Đàng ở với Chúa. Nhưng những ngày tháng còn lại của cuộc đời sau khi gặp Chúa, Hải đã sống thật ý nghĩa. Em đã cứu giúp và mang phước hạnh đến cho rất nhiều người.

Mời bạn đọc bài làm chứng của Hải, để thấy rằng Chúa không bao giờ bỏ quên con người, dù trong những lúc tuyệt  vọng và khốn cùng nhất trong cuộc đời họ.

Thu Vân

Thu Vân và Nghiêm Hồng Hải – Giáng sinh 2011

Cuộc đời tôi như một máng cỏ bẩn thỉu, hôi tanh, đầy tội lỗi và không có một ai trên thế gian này muốn đến gần cái máng cỏ đó. Nhưng có một người dám đến gần, chấp nhận bước vào và rửa sạch cái máng cỏ đó. Và người bước vào để rửa sạch đời tôi ấy chính là Chúa Cứu Thế Giê-xu.

HOÀN CẢNH GIA ĐÌNH

Tôi tên là Nghiêm Hồng Hải, là đứa con thứ nhì trong gia đình có năm anh chị em. Tôi chào đời vào năm 1976 tại Hà Nội, trong một gia đình đầy dẫy những tội lỗi.

Tuổi ấu thơ của tôi là những ngày tháng buồn tủi đau đớn. Tôi nhớ có lần tôi đang chơi với trẻ con hàng xóm, thì tất cả những bố mẹ của những đứa trẻ đang chơi với tôi ra lôi các con cái của họ về, không cho chúng chơi với tôi. Họ nói với con họ rằng: “Đi về, không được chơi với con của một thằng ăn cướp, một thằng đi tù.” Trước đó có lúc tôi hỏi mẹ tôi rằng bố con đâu, thì mẹ tôi chỉ lên tấm hình và bảo bố con đi bộ đội, nhưng tôi đâu có biết rằng người bố mà tôi hằng ngày vẫn nhìn và hình dung qua ảnh đó đang ở trong tù, là một tên ăn cướp. Việc đó vẫn tiếp diễn cho đến khi tôi lên phổ thông. Tất cả những thầy cô giáo cũng như bạn bè trong lớp họ đều tránh xa tôi, đều không muốn quan hệ với tôi. Tất cả chỉ vì họ không muốn gần con của một thằng tù, một thằng ăn cướp!

Những điều đó đã làm cho tôi từ một cậu bé chưa biết gì đã phải mang những nỗi đau đớn, buồn tủi trong lòng. Tôi cảm thấy xấu hổ khi có môt người cha như vậy. Bắt đầu từ đó, tôi nuôi dưỡng sự hận thù, ghen ghét tất cả mọi người xung quanh và sống cô lập. Tôi cố gắng để học nhưng tôi không thể nào học được khi trong lòng chỉ có hận thù. Thế rồi tôi bỏ học, bước chân vào giang hồ, đi theo vết xe đổ mà cha mình đã để lại.

Người ta bảo “rau nào thì sâu nấy” cho nên các em trai của tôi cũng vậy, chúng nó lần lượt bước vào và trượt theo vết xe tội lỗi của gia đình mình.

CUỘC SỐNG GIANG HỒ

Tôi lao vào cuộc sống giang hồ, nghiện hút thuốc phiện, ma túy, trộm cắp, cướp giật, đòi nợ thuê, đâm thuê, chém mướn, bán ma túy, chăn dắt gái mãi dâm. Có những cô gái mới từ vùng quê ra Hà Nội thì tôi dụ dỗ, cưỡng ép bán dâm. Những em nào chưa bao giờ sử dụng ma túy, tôi cho họ dùng để rồi họ nghiện, và phải chịu lụy dưới sự trói buộc và quản lý của tôi.

“Người được tha thứ tội lỗi nhiều thì yêu nhiều.” (Lu-ca 7:47)

Cuộc đời tội lỗi đó đã phải trả giá cho những năm tháng ở trong nhà tù. Nhưng nhà tù không thay đổi được tôi. Sau khi ra tù, tôi lại càng côn đồ hung bạo và gây nhiều tội lỗi hơn. Lần sau lại tệ hơn lần trước. Rồi cho đến lần cuối, sau một thời gian dài là sáu năm ở tù, đến năm 2010, tôi được tự do trở về với gia đình. Nhưng khi tôi trở về với gia đình thì tôi lại mất đi hy vọng sống và tồn tại. Cả gia đình tôi hoàn toàn bị tan nát. Các em trai đứa thì nghiện ma túy, đứa thì đang ở trong tù. Mẹ thì cứ rượu chè, cờ bạc, không biết quan tâm và yêu thương ai. Vợ tôi lúc ấy cũng đã bỏ đi lấy chồng khác. Nghe đâu trước khi lấy chồng, cô đã đem đứa con trai duy nhất của tôi cho một ngôi chùa nào đấy.

TÌM ĐẾN CÁI CHẾT

Lúc tôi đau đớn mất hy vọng sống, tôi nghĩ đến gia đình, đến con trai, đến những năm tháng ở trong tù, rồi đến những năm tháng nghiện hút ma túy… Tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, nhưng tôi hoàn toàn bế tắc, không có lối ra. Thế là tôi quyết định tìm đến cái chết. Tôi nghĩ chỉ có cái chết là giải quyết mọi việc.

Tôi quyết định tự tử bằng ma túy. Tôi thuê một người lái xe ôm, đưa $500.000 bảo mua cho tôi một liều ma túy loại mạnh, một cái xi lanh và tôi dùng lượng ma túy đó để tự tử. Một điều lạ là tôi không chết.

Những ngày đầu đến trung tâm giải cứu Bắc Giang, Hồng Hải không đi được, chỉ nằm một chỗ. Các bạn phải mang Hải ra phơi nắng mỗi buổi sáng

Tôi quyết định tự tử bằng ma túy. Tôi thuê một người lái xe ôm, đưa $500.000 bảo mua cho tôi một liều ma túy loại mạnh, một cái xi lanh và tôi dùng lượng ma túy đó để tự tử. Một điều lạ là tôi không chết.

Sau này có người kể lại cho tôi là khi thấy tôi đã chết lâm sàng, đồng tử mắt đã giãn, họ gọi xe chở vào bệnh viện cấp cứu. Các bác sĩ đã dùng máy hô hấp để cố gắng cứu chữa, nhưng cũng không được. Sau đó họ tuyên bố tôi đã chết và cho đưa tôi vào nhà xác. Nửa đêm, tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong nhà xác của bệnh viện. Khi tôi đi ra ngoài thì mọi người hết hồn, tưởng tôi là ma!

LẠI TÌM ĐẾN CÁI CHẾT

Dầu vậy, khi trở về nhà, tôi vẫn không muốn sống. Tôi lại tìm đến cái chết một lần nữa. Tôi nhốt mình vào một phòng riêng, mua vài trăm lít rượu cho vào trong một lu lớn. Suốt 2 tháng 17 ngày, tôi không quan hệ, không nói chuyện với ai, không ăn gì mà chỉ có uống rượu. Lúc đó cơ thể tôi chỉ còn da bọc xương. Tất cả các bắp chân, bắp tay co lại, không thể đi lại được. Tôi đi cầu đi tiểu cũng một chỗ. Tôi nghĩ chắc là mình chẳng còn sống được mấy ngày nữa.

CHIẾC PHAO CỨU SINH

Tại thời điểm đó, có một người anh họ của tôi ở Trung Tâm Tin Lành Cai Nghiện Bình Long của Mục sư Ngô Tấn Sĩ được về phép và đến thăm tôi. Thấy tình trạng tôi như vậy, anh khóc và nói rằng: “Hải ơi, có một con đường có thể cứu em.” Tôi hỏi: “Đó là con đường nào?” Anh nói: “Hãy tin theo Chúa Giê-xu. Chúa đã cứu anh thoát khỏi tội lỗi và ma túy.” Mặc dầu lúc đó tôi không biết gì về Chúa nhưng tôi bảo với anh rằng: “Ừ, thế thì anh cho em đi cùng anh.” Nhưng lúc đó tôi gần như bị liệt, không thể đi vào trung tâm Bình Long ở miền Nam được. Thế là anh dẫn bác Hoàn là mẹ của anh Nam Quốc Trung, cùng với anh Nguyễn Ngọc Minh đến cầu nguyện cho tôi tiếp nhận Chúa và đưa tôi lên Trung Tâm Tin Lành Cai Nghiện Bắc Giang.

CHÚA VÀO ĐỜI TÔI

Ngày 17/12/2010 là ngày tôi đến Bắc Giang. Tôi không thể nào quên mùa Giáng Sinh năm đó vì đó là thời gian đầu tiên tôi lên Trung Tâm Tin Lành Cai Nghiện Bắc Giang. Giáng Sinh đó Chúa đã bước vào đời tôi. Tôi không thể tự mình đi lại được vì suốt 2 tháng 17 ngày tôi không hề ăn gì mà chỉ uống rượu khiến thần kinh hoảng loạn, hoang mang và thân thể suy nhược. Khi vừa đến trung tâm, tôi bước vào phòng cầu nguyện và điều làm tôi tỉnh thức đó là khi tôi nhìn thấy trên tấm bảng có chép một bài thánh ca, đó là bài “Khi Chúa Vào Đời.” Lời của bài thánh ca khiến tôi tan vỡ, tôi lẩm nhẩm vừa hát vừa khóc, cứ hát đi hát lại câu:

“Trần gian tăm tối, tìm đâu thấy niềm vui
Sầu tràn muôn lối, khơi đớn đau lòng người
Chúa đem đến môi cười, sầu đau khuất xa rồi,
Khắp nơi mừng vui, từ khi Chúa vào đời.”

Quả thật lời của bài hát giống như cuộc đời tôi – một cuộc đời thật tối tăm, không còn niềm vui, không còn hy vọng. Nhưng vì yêu tôi nên Chúa Giê-xu đã đến. Ngài chính là ánh sáng, niềm vui, và hy vọng cho cuộc đời tôi.

HỒI PHỤC

Lúc mới vào trung tâm, tôi rất yếu, không đi lại được, chỉ còn có 42 kí-lô. Tôi tưởng chừng phải mất đến sáu tháng tôi mới phục hồi được.

Nhưng có một điều đáng sợ và lạ lùng là Chúa đã phục hồi và chữa lành tôi từ thân thể cho đến tâm trí. Tất cả được hoàn toàn bình phục chỉ trong một tháng rưỡi. Thật là kỳ diệu!

SỐNG BIẾT ƠN CHÚA

Tôi cám ơn Chúa Giê-xu vô cùng vì những gì Ngài đã làm cho tôi. Nếu như không có Ngài đến tìm và cứu cuộc đời tôi, thì tôi đã nằm sâu dưới ba tất đất từ lâu rồi.

Từ khi theo Chúa Giê-xu đến nay, có những lúc tôi có những lỗi lầm không đẹp lòng Chúa, nhưng bởi sự thương xót, tình yêu và ân điển, Chúa vẫn tha thứ và nâng đỡ tôi. Ngài tuôn đổ tình yêu thương của Ngài trong tôi và sử dụng tôi trong việc yêu thương và chăm sóc các anh em nghiện ma túy khi họ mới vào trung tâm. Tôi thật sự vui mừng khi nhìn thấy các anh em vượt qua được những cơn vật vã của ma túy, kinh nghiệm sự chữa lành, và sự sống mới trong danh Chúa Giê-xu. Tôi vui chung với niềm vui của cha mẹ, vợ con họ… niềm vui mà trước đây tôi chưa bao giờ kinh nghiệm.

Lòng ao ước của tôi là xin Chúa sử dụng cuộc đời còn lại của tôi để đem sự cứu rỗi của Ngài đến những người đang bị trói buộc bởi sự thống trị của ma túy và tội lỗi như tôi trước đây. Để họ cũng kinh nghiệm được cuộc đời mới phước hạnh khi có Chúa bước vào đời mình.

Xin mọi sự vinh hiển thuộc về Ngài. A-men.

(Viết xong tháng 2/2012)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Leave the field below empty!

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.